Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

Mấy vần thơ

Lang thang từ mấy vần thơ về mẹ
Tôi cóp nhặt yêu thương cho mình
Thương yêu nhiều nhưng trả được bao nhiêu ...
-------------------------------------------------
Con ơi! khi con còn thơ dại
Mẹ đã mất rất nhiều thời gian
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi
Những kỉ niệm mẹ con mình sống bên nhau
làm mẹ nhớ thương da diết
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian
Cho mẹ suy nghĩ thêm
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì...
Mẹ cũng quên....

Con ơi! con quên là mẹ đã tập cho con
Con mới thuộc khúc đồng giao đầu đời
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp
Nên nếu mẹ lỡ kể nhiều lần câu chuyện món răng
Ngâm nga những khúc ru con thời bé
Xin con tha thứ cho mẹ
Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé
Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà!

Con ơi giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày
Ăn cơm vãi đầy vạt áo
Chải đầu tay bần bật run
Đừng giục giã mẹ
Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm
Mẹ chỉ cần có con ở bên
mẹ đủ ấm

Con ơi giờ mẹ chân đi không vững, nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ,
Dìu mẹ, chậm thôi
Như năm đó
mẹ dìu con đi những bước đầu đời...
---------------------------------------------

mẹ nhận về hài cốt đứa con trai
một nắm xương không còn nguyên vẹn
ngày anh đi tuổi vừa tròn mười tám
mũ tai bèo vành vạnh vầng trăng
bảy mươi tuổi, đời mẹ nhiều dâu bể
khóc chồng con cạn kiệt đắng cay
mẹ chợt thốt lên run rẩy:
"sao mười ngón tay?"
mẹ cố xếp đi xếp lại
vẫn không tin một ngón tay thừa
thằng Út chặt dừa mất ngón cái
bây giờ nhớ lại mẹ còn đau
nắng sông Tiền bữa ấy liêu xiêu
phù sa đỏ đôi bờ mịn cát
nén hương thơm và hoa trái ngọt
cho đứa con không tên - thằng Út quê nhà
tôi sững lặng trước trái tim người mẹ
thằng Út nào cũng máu thịt sinh ra
-------------------------------------------
Ai có hiểu dòng đời trôi nghiệt ngã
Chuyện tình yêu như sương khói mong manh
Tôi yêu người, người đi yêu kẻ khác
Kẻ yêu tôi lại chẳng nhận được gì !
---------------------------------------------------------------
Tuổi trẻ cuộc đời mẹ dành hết cho con
Con lớn lên trong no ấm vẹn tròn
Bố vội về, gánh nặng trĩu đôi vai
Mẹ tảo tần vất vả những sớm mai

Đi bước nữa?
Không!
Dù lạnh lùng hiu quạnh những đêm thâu
Dù không người chia sẻ những thương đau
Vết nhọc nhằn hằn lên đôi tay mẹ
Giông bão trong đời đôi tay mẹ chở che

Nhớ những lần con lên cơn sốt
Trong khuya vắng lòng mẹ như lửa đốt
Bát cháo hành con xì xụp dần vơi
Mồ hôi nhễ nhại, con thấy mắt mẹ cười

Mồ hôi con - những giọt sương trong trắng

Mồ hôi mẹ là cơn mưa, ôi cay đắng
Tưới đời con một vườn hoa nở
Nhiều ngang trái khiến mẹ buồn, trăn trở

Mẹ giúp người, người lấy oán báo ân

Cuộc đời mẹ chìm nổi đã bao lần
Trong bể khổ bao lần mẹ chới với
Con thương mẹ nhiều, nhiều lắm mẹ ơi

Dù chẳng khi nao con nói bằng lời
Dù con cười trong những lần mẹ khóc
Gắng vươn lên đời con tươi sáng
Thỏa lòng mẹ bao năm tháng chờ mong
-----------------------------------------
Khi con kể với mẹ về một người con trai
Người con trai đầu tiên vì con làm một bài thơ
Mẹ thấy trong mắt con lấp lánh nghìn tia nắng
Nhưng con nói rằng chỉ để vui mà thôi

Khi con kể với me về một người con trai
Người ấy vì con làm những điều ngờ nghệch
Tiếng con cười vẫn còn trong vắt
Nhưng con không giấu nổi ai chút xao xuyến lòng mình

Khi con kể với mẹ về một người con trai
Về tất cả cái hay và những điều còn dở
Buổi chiều ấy trời bỗng xôn xao gió
Khi mắt con nghiêng về phía xa xăm

Khi con kể với mẹ về một người con trai
Có lúc con cười, cũng có lần con khóc
Một chút thôi và dù con cố giấu
Mẹ cũng hiểu rằng con gái mẹ đã yêu
---------------------------------------
Lời ru của mẹ

Lời ru ẩn nơi nào
Giữa mênh mang trời đất
Khi con vừa ra đời
Lời ru về mẹ hát

Lúc con nằm ấm áp
Lời ru là tấm chăn
Trong giấc ngủ êm đềm
Lời ru thành giấc mộng

Khi con vừa tỉnh giấc
Thì lời ru đi chơi
Lời ru xuống ruộng khoai
Ra bờ ao rau muống

Và khi con đến lớp
Lời ru ở cổng trường
Lời ru thành ngọn cỏ
Đón bước bàn chân con

Mai rồi con lớn khôn
Trên đường xa nắng gắt
Lời ru là bóng mát
Lúc con lên núi thẳm
Lời ru cũng gập ghềnh
Khi con ra biển rộng
Lời ru thành mênh mông.
_-----------------------------------------------
Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi Mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi Mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian , ai níu nổi ??
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn .....
-------------------------------------------------
Ngày ta chào Mẹ ta đi.
Mẹ ta thì khóc, ta đi ta cười.
- Mười năm rồi lại thêm mười…
Ta về ta khóc Mẹ cười, lạ không!
- “Ông là ai thế? Tôi chào ông”
Mẹ ta trí nhớ trả hư không rồi.
- Mẹ thành đứa trẻ ngồi chơi,
Ta thành ông lão đứng cười…huhu!
-------------------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét